XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thiên hạ đệ nhất


Phan_14

Ánh mắt  của Dạ Ngữ Hạo mang chút mê ly nhìn Nhật Quân cấp cấp viết chữ, trong tâm niệm đã chuyển quá vô số chuyện, mấy lần muốn thay đổi tâm ý, mấy lần muốn nói một chút, nhưng tới cuối cùng cũng chỉ hiện lên một câu của Hiên Viên — vô tâm vô can, nhẫn tâm đến không thể nhẫn tâm hơn *!

( Ở mấy chương trước ta đã dịch sai câu nói này của Viên Viên, cáo lỗi cùng các nàng, ở câu này chữ nhẫn có nghĩa là nhẫn tâm mà lần trước ta nhầm thành nhẫn nhịn, các nàng xem lại nhá=)))

Thật sự là lời hay a. . . . . . Dạ Ngữ Hạo chua sót cười cười xoay người rời đi.

“Hoàng, ta cũng là bất đắc dĩ. . . . . .”

Nhật Quân buông bút, nâng má, bên ngoài ánh sáng tà tà chiếu vào, chiếu đến hắn cũng thành màu nâu. Khuôn mặt trong lúc đó ẩn ẩn tồn tại vẻ thương tâm phẫn nộ.

“Ngươi là bất đắc dĩ. . . . . . hay cho câu bất đắc dĩ!”

Từ hôm nay trở đi, đem tương tư gạt bỏ?

Đệ thập hồi: Biến ngoại sinh biến [ thượng ]

Ngày 19 tháng 11, Nguyệt Hậu rời kinh, sinh ý của Thần Tiên phủ bị phá, nghi là do Võ Thánh trang gây nên.

Ngày 23 tháng 11, Thần Tiên phủ xách động mười ba thế gia, đều là cùng Võ Thánh trang có quan hệ.

Ngày 2 tháng 12, quần hào kinh sư khởi hành tiến về phía Võ Thánh trang tham dự phương thần của Y Y tiểu thư, nhân thủ của bản giáo bị giảm đi.

Ngày 7 tháng 12, Võ Thánh trang quần hào nháo sự, một tòa biệt viện cộng thêm lưỡng đạo hành lang gấp khúc bị hủy.

Ngày 14 tháng 12, Kì thế tử cùng Quan Từ ngẫu nhiên gặp nhau ở Lân Tình phường, Kì thế tử mượn cớ sinh sự, song phương chiến đấu kịch liệt, lưỡng bại câu thương.

Ngày 20 tháng 12, bản giáo xâm nhập bốn phân đà của Thần Tiên phủ, ba chỗ Lạc Dương, Đại Đồng, U Châu tình thế đại biến.

Ngày 27 tháng 12, phương thần của Liễu Y Y, không có gì bất ngờ xảy ra, hình thành lôi đài thi đấu, Nguyệt Hậu cùng thị nữ cải nam trang lẫn vào, tin tức còn lại chưa biết được.

Ngày 28 tháng 12, tình thế trên lôi đài hết sức căng thẳng, có một thanh niên gây trở ngại, nghi người này là Bảo thân vương.

Ngày 29 tháng 12, người lên đài tranh hùng lại tăng thêm, hơn nữa sau khi Võ Thánh trang tuyên bố người đã có thê thất cũng có thể lên đài, tính chất đã chuyển thành tranh đoạt danh hào thiên hạ đệ nhất.

Mùng một tháng giêng, lôi đài tạm nghỉ một ngày, quần hào ở Võ Thánh trang hỉ quá tân niên, Nguyệt Hậu phát giác rượu và thức ăn khác thường, nhưng khảo sát lại không phát hiện ra ở chỗ nào.

Mùng hai đến mùng bốn tháng giêng, dạ tham Võ Thánh trang, bị vây trong tứ tượng bát tiên trận, tốn thời gian hai ngày mới phá trận mà ra.

(dạ tham: ban đêm đi do thám)

Mùng bảy tháng giêng, lôi đài đã đạt thời gian mười ngày, cuối cùng chưa từng có ai biết đến thắng lợi bên trong ra sao thì Liễu Y Y ngày trước liền thất tung, phỏng chừng là bất mãn Liễu Tàn Mộng lợi dụng.

Mùng mười tháng giêng, những quần hào đã đón lễ mừng năm mới ở Võ Thánh trang cuối cùng dẫn phát độc tố trong cơ thể . . . . . .

Đến tận đây thiên hạ cáo loạn.

Buông một loạt báo cáo trong tay, Vô Đế có chút đăm chiêu dựa vào ghế nhìn ra mảnh trăng tròn. Trăng treo giữa trời, phong thanh vân đạm, ngàn dặm một mảnh oánh quang như tuyết, sáng trong vô trần.

Tránh đi ánh sáng quá mức, thuận theo bấm tay cân nhắc, than nhẹ một tiếng.

Rốt cục, phải bắt đầu bước tiến cuối cùng rồi. . . . . . Lần này, là mãn bàn giai mặc hay là kinh long hồi thiên, thật là chuyện mờ mịt khó dò.

(mãn bàn giai mặc: buông xuôi không màng đến nữa, kinh long hồi thiên: rồng về trời tha hồ vùng vẫy tung hoành)

Nhưng bất quá cũng chỉ  là muốn đền bù những người trong lúc đó đã bị mình vô tình thương tổn.

Thế nhưng đối với Hoàng mà nói, không biết rốt cuộc là bồi thường thương tổn hay là lại làm tăng thêm thương tổn cho hắn ?!

Thiên cổ doanh khuy hưu vấn (câu hỏi ngàn đời không có lời giải)

————————-

Long tiên vu hương phẩm trung tối quý trọng, xuất đại thực quốc tây hải chi trung, thượng hữu vân khí tráo hộ, tắc hạ hữu long bàn dương trung đại thạch, ngọa nhi thổ tiên, phiêu phù thủy diện, vi thái dương sở thước, ngưng kết nhi kiên, khinh nhược phù thạch, dụng dĩ hòa chúng hương, phần chi, năng tụ hương yên, lũ lũ bất tán –[ lĩnh nam tạp kí ]

(Nước miếng rồng là hương phẩm quý nhất, phải lấy tử biển tây hải Đại Thực quốc, trên có mây trôi che phủ, dưới có tảng đá lớn giữa biển, nằm cuộn mình mà phun nước miếng, phập phềnh trên mặt nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời, ngưng kết thành thạch, hương thơm ngát, đốt có thể tụ thành hương khói, từng đợt từng đợt không tiêu tan — [Trích Lĩnh Nam tạp ký])

———————————-

Hoàng thành • hoàng cung • Dưỡng Tâm điện

Bên trong Kim Nghê, mùi thơm ngát lượn lờ lay động, tụ mà không tiêu tan, sắc trình hôi tử, từ biên chu lô uốn lượn mà lên, như phi long ẩn mình.

Hiên Viên đang ở sau ngự trác chuyên chú xem tấu chương, một tay cầm bút son, không ngừng khoanh tròn, ngoài cửa có âm thanh thái giám khải báo: “Vạn tuế, Kì thế tử cầu kiến.”

Hiên Viên kinh ngạc dừng lại bút son, duỗi cái thắt lưng mệt mỏi của mình, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều cứng ngắc cả rồi. Xem đồng hồ nước, đã mau canh hai, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đã trễ thế này Kì thế tử còn có chuyện gì.

“Tuyên.”

Kì thế tử đẩy cửa ra, một thân công tử sam vàng nhạt, tóc bó buộc tử kim quan, sau khi quát tháo ra lệnh bốn gã thị vệ ngoài cửa mới một mình đi đến, đóng cửa lại.

” Muộn như vậy rồi khanh có gì cấp báo?” Hiên Viên tùy tay cầm bản tấu chương chưa phê lật xem.

Kì thế tử ho nhẹ một tiếng.”Là về chuyện Vô Danh giáo.”

Hiên Viên nghe vậy buông tấu chương, khinh miêu đạm tả lành lạnh tức giận. “Không phải đã giáo ngươi đừng quản việc này.”

Kì thế tử lại khụ một tiếng. “Hoặc là nên nói là về chuyện Vô Đế.”

“Ân?”

“Vô Đế đã lẻn vào trong cung, đó là một đại tin tức xấu đi.” Kì thế tử khẽ mỉm cười.

Hiên Viên ngẩn ra, ngẩng đầu, rốt cục đem lực chú ý từ tấu chương toàn bộ tập trung nhìn Kì thế tử. Chợt thán cười, nhưng là nụ cười khổ. “Ngay cả hoàng cung của trẫm đều có thể như vào đất bằng phẳng, xem ra hôm nay không có địa phương nào mà Hạo đi không được.”

“Đa tạ khích lệ, thảo dân không dám nhận.” ‘ Kì thế tử ’ cười đến thanh thanh nhợt nhạt, bộ dáng khiêm tốn cẩn thận, ánh mắt nhìn Hiên Viên thanh minh lợi hại như trước kia, làm như đã xem một hồi mê loạn uế dâm xuân cảnh ở chỗ sâu trong vân sơn kia hóa thành mộng, mộng quá vô ngân, toàn bộ chưa từng lưu lại nửa điểm trần trệ ở trong lòng hắn. Ngay cả bi phẫn oán giận từng có sau khi trông thấy Công Văn cũng đều bị tẩy thành tro bụi, không thể ở trong tâm linh hắn dẫn động một tia vô minh. Loại Vô Trần trước mắt cũng là thái độ không coi ai ra gì lại đâm đến Hiên Viên. Rõ ràng cho rằng mình thắng, cũng có thể coi là thắng, thế nhưng chỉ cần thấy hắn, cảm giác thành tựu đều có thể biến thành thất bại, thật sâu nặng nề tận đáy lòng.

Hiên Viên nghiền ngẫm cười quyết định sẽ không để cho Dạ Ngữ Hạo biết bản thân thất bại. “Nghe ngươi tự xưng thảo dân. Trẫm thật đúng là không dám khinh thụ. . . . . . Đế tọa đường xa mà đến, không biết có chuyện gì phải làm sao?”

” Thảo dân nghĩ đến Hoàng Thượng nên bối rối.” ‘Kì thế tử’ cười rộ lên, vẫn là lộ ra ba phần thâm, ba phần thiển, ba phần không thể nắm lấy, cũng bốn phần cao ngạo, nhìn quen mắt đến khiến người ta nghiến răng.

” Trẫm cũng cho rằng trẫm biết.” Hiên Viên cười tủm tỉm giương mắt, rất có nhàn tình nhìn vào trong long sàng.” Đáng tiếc nhất định ngươi không phải tìm đến trẫm để cộng độ đêm xuân.”

“Có gì không thể.” Một câu khinh phiêu phiêu làm cho Hiên Viên sặc nước miếng, hắn may mắn chính mình không có uống nước — bằng không nhất định hắn sẽ trở thành một vị đế vương đại danh lưu danh thiên sử — bị sặc nước mà chết.

“Lời này thật sao? !”

” Hiển nhiên thật.” ‘ Kì thế tử’ cười mỉm đi tới, “Chỉ cần Hoàng Thượng nói một câu. . . . . .”

” Ta van ngươi.” Hiên Viên vẻ mặt đau khổ. “Ngươi cởi xuống mặt nạ trước đi, trẫm vừa thấy đến khuôn mặt này của ngươi, thích thú cái gì đều không có.”

Dạ Ngữ Hạo biết nghe lời, cẩn thận bóc nhân diện cụ mỏng như cánh ve trên mặt xuống, gấp lại, nhét vào tay áo. “Như vậy được chưa?”

Hiên Viên yên lặng nhìn hắn, một hồi lâu sau. “Trên mặt ngươi còn có một cái mặt nạ khác không? Ngươi thật là Vô Đế?”

” Hoàng Thượng thật đúng là khó hầu hạ nha. Như thế này không đúng, thế kia cũng không đúng, thảo dân thật khó xử.” Dạ Ngữ Hạo thở dài.

” Là do ngươi như thế này không đúng, thế kia cũng không đúng.” Hiên Viên vẫn còn mãn bụng hồ nghi, một đôi mắt hồ ly tích tích địa chấn, cười. “Nếu như ngươi là thật, lại đây cho trẫm ôm một cái đi.”

Dạ Ngữ Hạo lại thở dài một hơi, tay phải khẽ lật, bảy tám cái ngân châm đến từ hư vô, linh hoạt kỳ ảo, lúc mắt thường chưa kịp thấy rõ đã bắn về phía tám chỗ trọng huyệt quanh thân Hiên Viên, đồng thời cười lạnh. “Quả nhiên cẩu không đổi được ăn thỉ.”

Hiên Viên tay phải vừa động, cũng lấy thủ pháp mắt thường thấy không rõ thu đi tám phương vị đó không cho ngân châm chạm tới, cười nói: “Để trẫm ôm một cái cũng sẽ không thiếu đi khối thịt nào, dù sao chuyện tình thân thiết hơn, rõ ràng hơn cũng đều có qua, có sao đâu.”

Dạ Ngữ Hạo nguyên không trông cậy vào tám mảnh ngân châm mà đả thương được người kia, chỉ là cấp một cảnh cáo, nhưng nghe hắn nói càng ngày càng vô lại, lập tức ngay cả tâm tình hư dữ ủy xà cũng không có, thu hồi khuôn mặt tươi cười. “Hiên Viên, da mặt ngươi không biết xấu hổ, ta đây cũng không cần phải khách khí đối với ngươi. Một câu. Ngươi xác nhận đáp ứng hay không? !”

Hai người trong lúc đó bất luận là nghiệt hay là duyên, coi như là liên lụy mười năm, tuy là thế bất lưỡng lập nhưng trong thiên hạ hiểu nhau sâu nhất cũng là lẫn nhau. Chỉ cần đối phương có một hành động không hề có ý nghĩa, hay một câu dường như vô nghĩa, đều có thể nhìn ra tâm tư mục đích chân chính của nhau. Bởi vậy hai người cũng không có cách nào ngụy trang thành công trước mặt người còn lại, thường thường hư nhiễu làm ra vẻ, nhưng lại phát giác tất cả đều là uổng phí công phu. Đến sau lại tỉnh ra, loại dối trá này chẳng qua là đến rồi đi, đi lại đến. Bất quá khi có chuyện trọng đại hai người chung quy không đổi được tật xấu, biết rõ vô dụng vẫn còn thói quen treo cái mặt giả cười đến lừa người.

“Được rồi.” Hiên Viên cúi đầu một bộ ủy khuất chỉ kém cắn ngón tay cái là đủ bộ. Nhưng môi lại vừa lòng mỉm cười. “Dù sao việc này đối với trẫm cũng có lợi, trẫm đáp ứng hay không đáp ứng cũng như nhau.”

“Ngươi quả nhiên hiểu được.” Dạ Ngữ Hạo cười lạnh, dời tấu chương trên bàn, lấy ra một phương giấy trắng. “Nói miệng không bằng chứng, ta không thể không phòng tiểu nhân. Ngươi miệng vàng lời ngọc không bằng một phương dưới ngòi bút.”

“Trẫm là vua của một nước a. . . . . .” Hiên Viên tùy ý cảm khái một tiếng.” Bất quá thứ này của ngươi chỉ cần trẫm không thừa nhận, cũng vô dụng như thường.”

” Hữu dụng hay vô dụng còn phải xem cách dùng của cá nhân như thế nào, ngươi có thể cho nó vô dụng, ta tự cũng có thể làm cho nó hữu dụng.” Dạ Ngữ Hạo mày kiếm khẽ nhếch, cầm lấy bút son.”Thỉnh!”

“Dùng bút son, rất nghiêm trọng  đi.” Hiên Viên lẩm bẩm  một tiếng, lại hỏi.”Phải viết như thế nào?”

Dạ Ngữ Hạo lại tự bên trong tay áo lấy ra một phương giấy tràn ngập chữ. “Thỉnh chiếu theo thứ này.”

” Nguyên lai ngay cả phần kia ngươi đều chuẩn bị tốt, đã tính là trẫm nhất định đáp ứng sao?” Mỉm cười tiếp được, cười nhìn tờ giấy kia, sau khi ánh mắt đảo qua tất cả chữ viết, nụ cười của Hiên Viên dần dần biến mất.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? !” Thanh âm của hắn trong bình tĩnh ẩn ẩn lãnh khốc cùng tiếc hận, uy nghiêm đế gia không giận mà hiện.

” Ngươi sẽ nói cho ta biết ngươi muốn làm gì sao?” Dạ Ngữ Hạo bất vi sở động, thản nhiên nói xong. Nhưng cũng cảm thấy thất kinh sự nhạy bén của Hiên Viên, bất quá chỉ là từ một tờ giấy liền nhìn ra tâm tư chính mình.

Hiên Viên nhăn lại mi dài, nhìn Dạ Ngữ Hạo một chút, lại nhìn nhìn tờ giấy trong tay, cân nhắc một lát, lông mày dần dần dãn ra. “Ước chừng là trẫm sai ý. Bất quá lời thề này của ngươi cũng quá nặng, bằng không với sự hiểu biết quá lâu của trẫm với ngươi, chỉ biết ngươi lại tính chuyện chẳng tốt đẹp gì đây.”

Dạ Ngữ Hạo cẩn thận thả lỏng hô hấp, tinh tế đem không khí thở ra từng ngụm. “Giấy trắng mực đen, ta cũng không phải là ngươi.”

Hiên Viên lại nhìn tờ giấy trong tay. “Hảo, việc này để trẫm cân nhắc.”

“Không được. Đêm nay phải!” Dạ Ngữ Hạo lời vừa thốt ra, phát giác chính mình nói quá mau, vội giải thích ngược lại. “Qua tối nay, ta chỉ sợ không dễ dàng trà trộn vào đây. Ngươi tự nhiên tự nhiên cho ta cái đáp án minh xác tối nay.”

Cảm giác kỳ quái của Hiên Viên quá nặng, Hạo không phải người giỏi giải thích, này quả thực là càng tô càng đen. Nhưng nghi trận cố ý bày bố để khiến cho mình tin mà không nghi ngờ hắn sẽ có hành động đặc biệt. . . . . . Rốt cuộc là ở chỗ nào?”

“Nếu ngươi không hợp trong đêm nay như đã nói,  trẫm cũng có thể đáp ứng ngươi.” Hiên Viên ánh mắt mị lên, tinh tế loan loan, chỉ còn một đạo ánh sáng nhạt tinh hoa nội liễm, cảm thấy lộ vẻ kỳ quái mà hỗn loạn. Dạ Ngữ Hạo kia một thân quần áo vàng nhạt, thoạt nhìn mơ mơ màng màng, tùy thời hóa thành không khí, ly trần mà đi — nguyên lai hắn cũng có loại khí chất này, chẳng qua là mấy tháng không gặp, lại thêm thư thái, xem ra kỉ dục thông thấu. Trong lúc nhất thời, những lời ban đầu không nghĩ tới cũng thốt ra.”Nhưng ngươi phải bồi trẫm một đêm.”

———————————-

-Hết phần thượng -

PS: 2 anh gặp lại như các nàng mong muốn rồi nhé =))

Đệ thập hồi biến ngoại sinh biến [ hạ ]

“Cùng ngươi một đêm? !” Dạ Ngữ Hạo đầu tiên là ngốc đến ngẩn ngơ, phản ứng trên mặt theo trực giác đầu tiên hiện lên một tầng giận tái đi, sau khi ánh mắt lưu chuyển nửa vòng, lại ẩn vào. “Hiên Viên. . . . . .”

Hiên Viên ‘ ân ’ một tiếng, nhìn hắn. Thần sắc của hắn tuy là nhàn nhàn không thú vị, tựa hồ như lời mới nói vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, nhưng giữa trọng đồng thâm u lại ẩn ẩn ám quang, không cho phép cự tuyệt. Dạ Ngữ Hạo ánh mắt quật cường nhìn ngược lại, không muốn nhận thua, trăm ngàn loại ý tưởng lại lướt qua trong lòng, lông mi dài khẽ buông xuống.

“Ta có thể đáp ứng ngươi.” Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng thản nhiên.

Hiên Viên cũng thở dài, thì thào tự nói.”Căn cứ kinh nghiệm,  nếu dễ dàng như vậy thì phần điều kiện nhất định không nhẹ.”

” Không phải là phần điều kiện, mà ta chỉ muốn nói cho ngươi sự thật.” Dạ Ngữ Hạo nhẹ hấp khẩu khí, mỉm cười, cẩn thận khống chế tâm lý của mình sao cho thật bình tĩnh, không để cho hai tay run rẩy bị Hiên Viên nhìn ra — có một số việc nhớ lại rất khó mà không phẫn nộ, nhưng phẫn nộ cũng không thể để người khác biết. “Việc lần trước ở ôn tuyền, ta mất năm ngày mới điều chỉnh trạng thái thân mình trở lại như cũ. . . . . . Đương nhiên, không có hảo hảo nghỉ ngơi cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng tình huống của kinh sư hiện nay cùng lúc ấy không sai biệt lắm, một ngày bôn ba mấy lần, làm ta không được hảo hảo nghỉ ngơi.”

” Nói cách khác nếu đêm nay ngươi lưu lại cùng ta như đã nói thì năm ngày kế tiếp ngươi sẽ không hảo?” Hiên Viên nở nụ cười. “Nhưng mà ngươi nói với ta những lời này để làm chi? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi càng hỏng bét thì ta sẽ càng vui vẻ sao?”

“Ta đương nhiên biết, chính là, ngươi cũng không phải sẽ không đáp ứng.” Dạ Ngữ Hạo cầm lấy cái chặn giấy trên bàn, thực ổn định, thực tinh tế thưởng thức. “Ngươi nhất định sẽ đáp ứng.”

“Nga?”

” Việc lần này, ta thành công, ngươi được lợi, ta thất bại, ngươi cũng không có tổn thất gì. Cơ hội tốt lớn như vậy, ngươi sẽ không chỉ vì dục vọng nhất thời mà buông tha cho.” Dạ Ngữ Hạo buông cái chặn giấy, cầm lấy bút son đưa lên phía trước, nâng mi mỉm cười.

“Nga?”

“Bởi vì, ngươi là quân chủ, là đế vương a!”

Bút son nhuận nhuận đầy mực, đỏ rực tươi đẹp.

Hiên Viên đề bút nhìn thề nguyện thư của Dạ Ngữ Hạo đang mở ra, cùng với chữ kí đề danh Vô Đế, dường như luôn có chỗ nào đó kỳ quái nói không nên lời. Từng nét chữ như biến thành một lưỡi dao cắt xuống vậy. Ngân câu thiết hoa lạt mắt, chói đến mức khiến đến hai tròng mắt hắn hơi hơi nheo lại.

Trát hạ mắt, dứt bỏ những thứ loạn thất bát tao trong đầu đi, lại nhìn thề nguyện thư một lần nữa, Hiên Viên đem nội dung trên đó viết lại tràn đầy một mặt giấy, ngay cả thệ ngôn cay độc cũng viết xuống, cuối cùng thêm một con dấu, tiếp tục là ngọc tỷ, tiểu ấn.

“Được chứ?”

Dạ Ngữ Hạo thật cẩn thận cầm lấy tờ giấy còn chưa khô nét mực, như thưởng thức đo đạc tờ giấy mỏng, một chữ một chữ nhấm nuốt, tinh tế mà phẩm, chỉ sợ xem sót một chữ, sẽ thành đáng tiếc cả đời.

“Có thể .”

Hiên Viên yên lặng nhìn hắn đem giấy cẩn thận xếp lại, nhét vào cẩm tương nơi thắt lưng.

“Bồi trẫm một đêm đi.”

Dạ Ngữ Hạo không phải đã đáp ứng sau khi xong sẽ bồi hắn một đêm sao, vì sao vào lúc này hắn lại nhắc tới việc này? Lúc này lợi thế đã không còn nữa sao?

Dạ Ngữ Hạo giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút kỳ quái, rõ ràng đã hiểu được ý tứ hắn nói. “Ngươi xác định?”

“Trẫm không quá xác định . . . . .” Ánh mắt Hiên Viên cũng rất kỳ quái. “Trẫm cũng biết khi cùng một chỗ với ngươi, đối với hai bên chúng ta đều bất hảo. “

Đâu chỉ bất hảo, vương gặp vương, nguyên bản đó là nước cờ thua, tử!

Thế nhưng, bọn họ cuối cùng gặp lại quá sớm, trước khi tất cả phơi bày đã gặp nhau.

Nguyên bản ván cờ thuận lợi đã bị đảo loạn. . . . . .

Cũng không biết lúc đó là ai đã hạ từng bước cờ này.

Không hẹn mà cùng tồn tại dấu vết của đối phương dưới đáy lòng, đã là địch nhân tuyệt đối, bằng hữu tương đối, nhưng cũng có thể nói là bằng hữu tuyệt đối, địch nhân tương đối.

Không có cách gì có thể giải thích rõ được mối quan hệ này.

Không phải là chết thì cũng là bị thương, chỉ dung một con hổ duy nhất còn tồn tại, nói được càng ngoan, làm được càng ác, thế nhưng cuối cùng trong lúc vô ý vẫn lưu lại một tia cảm tình, tuy nhỏ đến mức không thể nhận ra, quấy không thấy động, nhưng nếu nói là không tồn tại thì không phải, trong ngẫu nhiên vẫn làm rối loạn một trì xuân thủy.

Ai cũng không thể hiểu được, ai cũng không thể nói rõ, ai cũng không thể phân loại. . . . . . Ai cũng không thể đoạn tuyệt!

Con ngươi thanh trong chống lại con ngươi trọng u, đều có hào quang lóe ra.

Bọn họ đều là những người thiên kiêu địa ngạo. Đáng tiếc thành dã tiêu hà, bại dã tiêu hà. Bọn họ có thất bại cũng nhất định là vì quá mức thông minh mà thôi.

Ai cũng không phục ai, ai cũng muốn áp đảo ai, sự tình gì cũng cần phải lấy lý lẽ tính toán, ngay cả cảm tình cũng vậy, từng bước đi đều phải tính toán nhất thanh nhị sở mới có thể xuống tay, bất cứ chuyện nguy hiểm gì cũng đều bị bóp chết trước khi nó có thể phát sinh. Bọn họ vĩnh viễn sẽ không bị thương tổn, nhưng vĩnh viễn không thể bổ sung được những khuyết điểm của bản thân — mà điểm này, ước chừng cho đến chết bọn họ cũng sẽ không tìm ra, bất luận là bản thân hay là kẻ khác — vì thế, đây là cái mà bọn họ coi là cả đời ‘ mỹ mãn hạnh phúc’.

Sau khi tìm ra phải làm sao bây giờ? Có thể làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? ! ! !

Dạ Ngữ Hạo không biết. Ngay cả chính mình có hiểu được điểm này hay không hắn cũng không biết.

Hiên Viên cũng thế. Hắn cũng sẽ không hiểu được. Bởi vì Dạ Ngữ Hạo cũng không hiểu được.

Hai người đồng sàng cộng chẩm.

Quần áo chỉnh tề.

Đều có chút cứng ngắc.

– Bởi vì chưa từng cùng người nào khác ngủ chung.

Hiên Viên đưa tay nghĩ muốn ôm Dạ Ngữ Hạo, hắn theo thói quen phản xạ đâm lại một châm, ở giữa bả vai.

Có điểm ngượng ngùng nhổ châm xuống, thu vào tay áo.

Hiên Viên lại đưa tay đặt tại trên vai hắn, tay Hiên Viên có chút lạnh, thân thể hắn có điểm run rẩy.

– Thân thể hai người tiếp cận một chút, khoảng cách chỉ cỡ như một lớp chăn mỏng.

Bàn tay to đi xuống, trượt vào bên hông.

Dạ Ngữ Hạo cả kinh đã nghĩ đá ra. Nhưng chưa đá thành đã bị đối phương chế trụ cẳng chân, còn cười kề sát vào bên tai.” Ngươi nghĩ muốn sớm như vậy thì ta cũng không phản đối.”

Nhiệt khí nhiễu ở bên tai, cảm giác được đối phương lấy cớ nói chuyện, thân thể liền cứng đờ.

– Hiên Viên trấn an vỗ vỗ, lại cẩn thận đem thân thể hai người kéo gần.

Cánh tay dán cánh tay, chân dán chân, ngực cũng dán ngực, bất quá là bị ôm vào trong lòng, cổ dựa vào nhau.

Giận dữ, cự tuyệt trạng thái nhược thế loại này, lại bị ôm thật chặt. Ổ chăn thực nhiệt. Sợ không cẩn thận sẽ bốc cháy, đành phải nhẫn hạ, tìm kế khác . . . . . .

Đồng hồ nước báo đã canh ba.

Người không có công lực, lúc nào cũng bị vây khốn.

Rốt cục Dạ Ngữ Hạo cũng không dùng châm để cự tuyệt sự ôm ấp của Hiên Viên nữa, dù sao chống đối tiếp nữa thì kết quả là chính mình ngủ không được mà lại làm cho hắn càng thỏa mãn thích ý mà thôi.

Bả vai Hiên Viên so với hắn rộng lớn hơn — điểm này hắn không hài lòng nhất. Nhưng hắn suốt ngày bôn ba, sao so được với kẻ sống an nhàn sung sướng — hắn tìm cái hợp lý cho chính mình bình ổn cái tay đang ngứa ngáy, miễn cho lại là một kim đâm qua.

Thân thể Hiên Viên ấm hơn so với hắn — hắn tuy không phải động vật máu lạnh, nhưng đầu mùa xuân tiết, trừ phi trọng cừu điêu khâm, nếu thân thể hắn không cũng không ấm lên được– lại thêm một lời biện minh, chứng minh bản thân chỉ vì muốn ngủ chứ không phải vì tham luyến sự thoải mái ấm áp.

Hô hấp của Hiên Viên thực vững vàng– đây là đương nhiên- hắn cũng sẽ không đánh lén Hiên Viên, cho nên Hiên Viên hiển nhiên có thể thả lỏng, ngược lại với hắn – biện minh cho việc tim mình đập tăng thêm một chút chỉ là phản ứng bình thường.

Hiên Viên. . . . . .

Hiên Viên. . . .

Thứ ngươi ghét nhất ở ta, chính là nụ cười gạt người từ nhỏ đến lớn đi. Nhưng ngươi kỳ thật còn thích gạt người hơn so với ta. . . . . .

Dạ Ngữ Hạo đã muốn vào giấc ngủ, lại phát hiện Hiên Viên so với hắn sớm hơn, ở thời điểm hắn đình chỉ giãy dụa cũng đã ngủ say!

. . . . . .

Hiên Viên ngủ thật sự mau, chính hắn cũng biết điểm này.

Hắn nguyên bản cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Thân là đế vương, chuyện to chuyện nhỏ trong thiên hạ đủ để  hắn từ canh năm lâm triều kéo dài đến nửa đêm, khi vô sự khi lại có việc, làm việc và nghỉ ngơi đã sớm loạn thành cái dạng gì rồi, ngày thường hơn phân nửa là tĩnh toạ một hai canh giờ, rất ít ngủ trên giường — ngoại trừ đến chỗ của phi tần ra, nhưng nơi đó là ở trên giường, không phải là ngủ — đến nỗi về sau muốn ngủ cũng ngủ không được.

Chỉ có khi ở bên người này là ngoại lệ.

Có lẽ bởi vì hắn là người tự mình thừa nhận.

Nghe tim đập, nghe thanh âm nhiệt độ cơ thể hôi hổi — hắn cũng không biết nhiệt độ cơ thể cũng có thể có thanh âm.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .